Người Vợ Ở Riêng
Phan_9
Anh giành nói trước với cô: "Ít nhất em cũng suy nghĩ một thời gian đi, để anh chăm sóc em, không phải tháng trước dì cả em tới sao, là hiện tượng sinh non, em hãy ở lại đây, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em."
thì Nhược Huyên vẫn cúi đầu không nói gì, cô không biết nên nói gì với anh.
Bùi Thần Dật cũng không muốn nghĩ gì nữa tụ cho rằng cô đã chấp nhận rồi.
Chương 9
Những ngày tiếp theo, Bùi Thần Dật trở lại cuộc sống trước kia, không hề đến Thịnh Thế làm việc nữa, chỉ cần thì Nhược Huyên ở phòng khách, anh nhất định sẽ mang laptop đến phòng khách, ngồi ở phòng ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem cô đang làm gì.
Nếu để những người khác thấy Bùi Thần Dật như vậy nhất định rất kinh ngạc, mãi không thể hồi hồn lúc anh làm phần mềm ngay cả trời sập xuống cũng không thể quấy rầy anh, anh vẫn tiếp tục đánh máy, tầm mắt dính chặt lấy màn hình, mắt không nhìn hướng khác, chớ nói chi thỉnh thoảng ngẩng đầu chú ý điều gì.
Bùi Thần Dật ngồi ở đó lo lắng, nhưng thì Nhược Huyên lại rất nhàn nhã an thai, nghe nhạc nhẹ, ăn trái cây, mỗi ngày cố định giờ ngủ trưa, buổi tối ngủ sớm, sáng tinh mơ đã rời giường đến công viên đi dạo, làm việc và nghỉ ngơi vô cùng bình thường.
Bùi Thần Dật cho rằng cô muốn giữ đứa bé lại, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng giảm bớt sức nặng rồi, nhưng anh mới nghĩ vậy được một lúc, lòng đã thấp thỏm như rơi xuống vực thẳm rồi.
“Buổi chiều tôi ra ngoài một lát.” thì Nhược Huyên ngồi trên ghế salon ăn táo, cô biết nếu cô không nói với anh, anh nhất định sẽ trông coi cửa chính không để cô đi ra ngoài.
“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.” không nhìn chương trình phức tạp nữa, Bùi Thần Dật ngẩng đầu lên, động tác trên tay ngừng lại, chuyên chú nhìn cô.
thì Nhược Huyên nhai táo, nói rất rõ ràng: “Bệnh viện.”
Hai từ này làm tai Bùi Thần Dật đau nhói, hai từ tưởng chừng như bình thường này lại đánh mạnh vào lòng anh giống như bị roi đánh.
Mãi không thấy anh trả lời thì Nhược Huyên còn cho rằng im lặng thay cho sự đồng ý của anh, lúc này Bùi Thần Dật mới khàn khàn nói: “Được.” thì Nhược Huyên không để ý tới sự đau khổ của anh, dùng giọng nói mềm mại nói tiếp: “Anh rảnh thì tháo rèm cửa xuống đi.”
Rèm cửa trên cửa sổ sát đất là màu hồng, đó là thứ mà thì Nhược Huyên lôi kéo Bùi Thần Dật mua ở trung tâm thương mại về, đe doạ, quyến rũ Bùi Thần Dật muốn anh treo lên.
Khi đó anh đứng trên thang, treo rèm cửa lên theo yêu cầu của cô, cô nói không thể treo quá dày, díu lại rất khó nhìn, lại nói không thể treo quá thưa, bằng phẳng không đặc sắc.
Anh nhớ rõ buổi chiều đẹp đẽ đó, ánh mắt trời nóng hừng hực, anh nói: “Nếu em thích như vậy, tại sao không treo trong phòng ngủ? Vừa tỉnh dậy có thể thấy.”
Mặc dù anh không thích màu sắc mềm mại này lắm, nhưng nếu người mua về là cô, hình như anh bắt đầu thấy thích rồi.
“Hừ, đừng cho rằng em không biết anh lừa em, treo trong phòng ngủ thì em có bao nhiêu thời gian để nhìn? Trong phòng ngủ ngay cả TV cũng không có, trừ lúc muốn ngủ vào phòng ngủ, những thời gian khác không phải ở phòng khách sao?” thì Nhược Huyên vén rèm, đắc ý nói: “Treo trong phòng khách, lúc tan làm về nhà em có thể thấy, ngộ nhỡ anh bắt cá hai tay mang phụ nữa về nhà, hừ, thấy rèm cửa sổ này anh có thể thấy lương tâm của mình.”
cô quay lại đi về phía salon, thoải mái ngồi xuống: “Em đối với anh thật tốt đó, ngay cả rèm cửa cũng chuẩn bị cho anh, haizz, sao em có thể thông minh như vậy chứ, mỗi khi anh nhìn rèm cửa này phải nhớ em đối với anh rất tốt, sau đó tỉnh ngộ xem anh đối với em như thế nào, nghe chưa? Nếu anh đối xử không tốt với em, em sẽ đối xử không tốt với anh, giữ lại rèm cửa này để anh từ từ tỉnh ngộ thôi.”
Ngay cả rèm cửa cũng muốn bỏ sao? cô cảm thấy thất vọng như vậy ư, ngay cả
cơ hội nghĩ lại cũng không cho anh!”
“không phải em thích rèm cửa này sao?”
thì Nhược Huyên nói bâng quơ: “Đó là trước kia, bây giờ không thích nữa, nhìn nó rất phiền.”
Bùi Thần Dật không nói nữa, tầm mắt trở lại màn hình máy tính, cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng mặt anh xám như tro, nét mặt cũng cứng đờ.
Sau khi ăn cơm trưa xong, thì Nhược Huyên thúc giục Bùi Thần Dật ra ngoài, Bùi Thần Dật cố tình hành động cực chậm giống như trước khi bị hành hình phạm nhân trì hoãn một ít thời gian, có thể sống thêm một giây là tốt rồi.
thì Nhược Huyên không nhịn được: “Anh không muốn đi thì đừng đi, không miễn cưỡng anh, tôi tự đi được.”
Bùi Thần Dật thở dài: “Anh đi với em.”
Dường như mùa đông tới rồi, nhiệt độ đã giảm, gió lạnh luồn qua cửa sổ, thổi qua đường hành lang.
Lúc khóa cửa, Bùi Thần Dật vô tình thấy tóc thì Nhược Huyên bị gió thổi bay, đen như thế, mềm mại như thế, tim anh đau, có phải bị tóc cô trói lại, sau đó từ từ siết chặt đâm vào trong thịt rồi máu thịt be bét.
“Bùi Thần Dật, anh nhanh lên đi, khóa cửa cần nhiều thời gian như vậy sao? Chậc, anh từ từ khóa đi.” nói xong thì Nhược Huyên xoay người muốn đi.
Anh kéo cô lại, cô rơi vào vòng tay ấm áp của anh, mùi hương thơm mát của anh tràn ngập trong mũi cô.
thì Nhược Huyên chưa kịp phản ứng thì đã nghe Bùi Thần Dật nói nhỏ bên tai, giọng nói rất trầm, hô hấp hơi nặng nề: “Nếu như em thật sự không cần đứa bé thì cũng được, chỉ cần em ở lại là tốt rồi, em quan trọng nhất, anh có em là đủ.”
Đến bệnh viện, trong không khí đầy mùi thuốc sát trùng, mùi như vậy làm cho người ta cảm thấy lo lắng. Ngồi bên cạnh Bùi Thần Dật là một người đàn ông đang ôm một đứa bé sơ sinh trong tay, có vẻ đứa bé đã hơn tám tháng, cô bé vốn đang ngủ ngon, đột nhiên nhăn miệng, sau đó mím môi lại, khóc òa.
Người đàn ông hiển nhiên là tay mới, anh ta luống cuống, vừa vỗ nhẹ, vừa dỗ đứa bé, bất đắc dĩ không như mong muốn, anh ta cũng không biết nên làm thế nào, nhất thời bế tắc.
“Tôi bế giúp anh một lát nhé?”
Giọng nói mềm mại ngoài dự đoán vang lên, người đàn ông nhìn thì Nhược Huyên ngồi bên cạnh Bùi Thần Dật, nhìn cô một cái lại nhìn đứa bé trong lòng mình, sau đó gật đầu đồng ý.
thì Nhược Huyên cười, cẩn thận nhận lấy đứa bé, dịu dàng dỗ nó: “Được rồi, bé ngoan, đánh thức con hả? Ngủ đi, ngủ đi, không làm phiền con nữa, ngoan nào.”
cô ôm đứa bé gần sát tim mình để nó nghe tiếng tim cô đập, từ từ đứa bé ngừng khóc, im lặng ngủ tiếp.
Lúc mới sinh trẻ con sẽ bị thiếu hụt cảm giác an toàn, luôn cần lắng nghe tiếng tim đập, xác định có người ở cạnh nó, có người nói lúc này trẻ sơ sinh sợ hãi và mơ hồ với thế giới bên đứa bé rất mẫn cảm, làm bạn đứa bé mà tâm trạng hơi kích động chút xíu cũng ảnh hưởng đến bé, đây là chuyện mà thì Nhược Huyên đã đọc trong quyển “Nhật kí để làm mẹ” trong thời gian này để biết thêm thông tin nuôi con.
Bùi Thần Dật đã nhìn rất nhiều biểu cảm của thì Nhược Huyên, không hề có hình tượng, thô lỗ bá đạo, la lối om sòm, điêu ngoa, bối rối, tràn đầy sức sống, linh hoạt khéo léo, xinh đẹp đáng yêu, rất dễ cảm động, lại cô đơn, những biểu cảm đó hoàn toàn trái ngược sự dịu dàng của người làm mẹ của cô, nhưng lập tức anh bị cô cuốn hút.
Anh nghĩ thì Nhược Huyên đối xử rất tốt với đứa bé mà họ không quen biết, anh âm thầm hy vọng đứa bé này có thể làm cô bỏ đi ý định phá thai.
Nhưng người đàn ông ngồi cạnh anh thì lại rất nghi ngờ, anh ta thấy đứa bé đã ngủ thì không cho thì Nhược Huyên ôm tiếp nữa: “Làm phiền cô, tôi muốn ôm nó.”
“Vâng.” thì Nhược Huyên cẩn thận đặt đứa trẻ vào lòng anh ta, nhẹ nhàng nâng đầu nó để khủy tay người đàn ông nâng đầu nó: “Con anh còn nhỏ, cổ vẫn rất mềm, lúc anh bế cô bé nên chú ý nâng phần cổ.”
“Cảm ơn.” Người đàn ông lễ độ cảm ơn cô.
thì Nhược Huyên lưu luyến nhìn đứa bé, ngồi lại vị trí: “không cần cảm ơn.”
“Người tiếp theo, Thì Nhượng Huyên.” Y tá gọi to.
Trong lòng Bùi Thần Dật lo lắng, vẫn không có cách thay đổi quyết định của cô ư? rõ ràng cô thích trẻ con như vậy, vì anh chọc giận cô, cô giận anh nên mới không cần sao? Bùi Thần Dật, mày xem mình đã làm gì đi, trong lòng anh tự mắng mình.
Anh đi sau cô vào phòng khám của bác sĩ, nắm chặt tay cô, anh chỉ muốn cô, anh muốn cô mãi mãi vui vẻ, tràn đầy sinh lực.
“cô thì, xin hỏi tình trạng cô như thế nào?”
Thì Nhượng Huyên nhớ trong đơn kê khai cô ghi chưa cưới, bác sĩ gọi cô là cô thì, cô cảm thấy không được tự nhiên lắm.
“Trước đó… À, anh ấy nói tôi mang thai.” cô nhìn Bùi Thần Dật, ý bảo nói anh: “Nhưng tháng này dì cả tôi vẫn tới, tháng trước cũng thế, không thừa cũng không thiếu, tôi muốn nói, ưm… có phải anh ấy hiểu lầm không?”
Bác sĩ gật đầu một cái: “Vậy tôi kiểm tra cho cô.”
Kiểm tra rất nhanh, bác sĩ nhìn báo cáo trong tay, khẽ mỉm cười: “không sai, cô thật sự mang thai, sắp được chín tuần rồi, hai tháng nay cô thấy máu, có lẽ là hiện tượng sinh non, gần đây phải chú ý cố gắng vui vẻ, đừng để kích động quá, cũng có thể bồi bổ thân thề, còn phải chú ý, ba tháng đầu không thể sinh hoạt tình dục.”
“thật sự có sao?” thì Nhược Huyên hơi sững sờ, bởi vì đây không phải lần đầu tiên cô biết, tại sao lại có tâm trạng này, ngay cả cô cũng không thể nói.
Bác sĩ thấy cô do dự: “cô không muốn đứa bé sao? Nếu như muốn phá, mang thai thời kỳ đầu làm phẫu thuật không nguy hiểm nhiều đến tính mạng, cô……..”
Bùi Thần Dật ngồi bên cạnh nghe không dám chen miệng, khi anh nghe đến đó thì tim lập tức thắt lại, nắm chặt tay cô hơn.
thì Nhược Huyên nhìn anh, cười với bác sĩ: “không, không cần, tôi muốn sinh nó.”
Câu nói này khiến tim Bùi Thần Dật đang thắt lại nhất thời buông lỏng, mấy ngày nay anh luôn lo lắng, đây là lần đầu tiên anh thấy vui vẻ trong những ngày này.
Ra khỏi bệnh viện, dọc đường đi anh vẫn giữ eo thì Nhược Huyên, cẩn thận bảo vệ cô, không để người khác đến gần cô.
Đến bãi đỗ xe, hai người đứng trước xe, Bùi Thần Dật mở cửa xe cho cô, thì D~Đ~LQĐ Nhược Huyên muốn cúi đầu vào xe thì anh kéo nhẹ tay cô, cô quay đầu nhìn anh, hành động này làm Bùi Thần Dật thiếu chút nữa run rẩy trước mặt cô, cuối cùng cô cũng nhìn anh rồi.
Trong lòng có một dòng nước nóng chảy qua, nóng đến mức làm mắt anh cũng nóng lên, anh sờ mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô, lưu luyến liếm môi cô, hiếm khi cô không giãy giụa, anh mới cẩn thận tiến thêm một bước, ôm cô vào lòng, đầu lưỡi dịu dàng chui vào miệng cô, lúc này anh không thể nói gì nữa, anh không lãng mạn như vậy, anh chỉ dùng hành động để biểu đạt tình cảm của mình với cô.
Lúc sau, Bùi Thần Dật mới rời khỏi môi cô, dựa vào cổ cô thở hổn hển, không kiềm chế được kích động trong lòng: “Làm anh sợ vui vậy sao?”
thì Nhược Huyên khẽ xoay mặt, nhưng không kháng cự anh ôm: “Để anh biết cảm giác bị lừa thôi, hừ.”
Bùi Thần Dật ngửi mùi hương của cô: “Anh biết rồi, em thích thì chơi tiếp đi, chỉ cần em không bỏ anh đi.”
“Em vẫn chưa tha thứ cho anh…….. anh đừng vui mừng quá sớm.”
“Được, được, em từ từ chơi, chơi đã thì tha thứ cho anh, nhé?”
“Anh cho rằng ai cũng giống anh à? Có bệnh.”
“Anh bị bệnh từ lâu rồi, bây giờ em mới biết sao? Bệnh của anh là không thể rời bỏ em.”
Coi như những ngày tiếp theo trôi qua gió êm sóng lặng, mặc dù không thân mật như trước nhưng so với lúc cãi nhau, bây giờ đã
tốt hơn nhiều, ít nhất Bùi Thần Dật cho rằng như vậy.
Cho nên nếu anh có việc gấp không thể không đến Thịnh thế thì anh cũng không muốn ra ngoài, nhưng anh vẫn lo lắng thì Nhược Huyên thừa dịp anh không có ở đây sẽ bỏ đi.
Vì vậy anh lén lút ôm cả người thì Nhược Huyên đang ngủ say và chăn vào trong xe, lại đắp thêm áo cho cô đề phòng cô tỉnh lại sẽ lạnh, toàn bộ quá trình không có đánh thức thì Nhược Huyên.
Đợi đến lúc thì Nhược Huyên tỉnh lại, họ đã tới bãi đỗ xe rồi, Bùi Thần Dật mở cửa xe chuẩn bị ôm cô lên tầng.
“đã tỉnh rồi hả? Có lạnh không?”
thì Nhược Huyên lắc đầu, vẫn chưa hết buồn ngủ: “Đây là đâu?”
“Thịnh Thế.”
“Anh tới là được rồi, dẫn em tới làm gì?” Giọng nói không được vui lắm giống như mất hứng đang ngủ bị anh quấy nhiễu.
“Ừ, vậy em ngủ tiếp đi.” Anh nói xong rồi bế cô lên, mang cô đến phòng làm việc, thì Nhược Huyên cũng nghe theo lời anh ngủ tiếp.
Tỉnh lại lần nữa, Bùi Thần Dật không có ở đây, thì Nhược Huyên suy nghĩ một lát, suy đoán có lẽ anh đi họp, vuốt lại tóc, vẫn hơi buồn ngủ đẩy cửa ra, phát hiện mình đang ở trong phòng nghỉ của anh.
Bên ngoài phòng nghỉ của anh là phòng làm việc, một cô gái bình tĩnh ngồi trên ghế salon, ngồi rất đoan chính, cô lập tức nhận ra là Thượng Quan Tĩnh.
Thượng Quan Tĩnh nghe có tiếng động nên quay đầu lại, thấy cô vẫn còn mơ màng, bình tĩnh kêu cô: “Chị Huyên.”
“Tại sao em ở đây?”
“Làm bảo vệ.”
Thương Quan Tĩnh suy nghĩ rất khách quan, thì Nhược Huyên đọc được ý nghĩ của cô ấy rất nhanh, ý là trước khi đi Bùi Thần Dật bảo cô ấy đến trông chừng cô.
“Anh ấy sợ chị chạy mất?” Giống như độc thoại, thì Nhược Huyên cười: “Gần đây công ty lại xảy ra chuyện lớn sao?”
không có chuyện gì, tại sao anh lại phải đi họp? Nếu không phải lúc đó anh muốn theo đuổi cô, có lẽ anh không thể xuất hiện ở Thịnh Thế mỗi ngày, mỗi cuộc họp đều tham gia chứ?
“Vâng.” Thượng Quan Tĩnh thấy trong mắt cô thoáng qua nghi ngờ giống như nói chắc chắn cô ấy biết.
Xem ra chuyện này rất lớn, thì Nhược Huyên nhẹ nhàng hỏi: “Có thể nói cho chị biết không?”
cô chưa quên, đây chính là chuyện mà người đàn ông hận không thể lúc nào cũng ở cạnh cô ban tặng, bây giờ cô là nghi phạm lớ nhất trong vụ tài liệu cơ mật bí tiết lộ này, nếu chuyện không thể không nói cho cô nghe, cô cũng không ép.
Thượng Quan Tĩnh suy nghĩ một lát, cô ấy quyết định nói chuyện quan trọng nhất trước: “Bùi Thần Dật yêu cầu toàn bộ nhân viên ở phòng kĩ thuật xin lỗi chị.”
“Tại sao?” thì Nhược Huyên vô cùng kinh ngạc.
Anh muốn người khác xin lỗi cô không phải chuyện lạ, nhưng tại sao anh không nói rõ mọi chuyện trước, mọi người còn tưởng cô tiết lộ tài liệu cơ mật của công ty nhưng muốn người khác xin lỗi, không phải anh điên rồi chứ?
Thượng Quan Tĩnh bình tĩnh, nói tiếp: “Tào Thuỵ đã dùng bản
tài liệu đó, chơi anh ta xong rồi, hôm trước trên internet có đăng tải mộtvideo, lượt người xem rất cao, nội dung là quá trình Tào Thụy ăn cắp tài liệu trong phòng làm việc.”
Nếu như để Vu Lâm nói, nhất định cô ấy sẽ miêu tả gấp 3 lần so với sự thật cho Thì Nhượng Huyên nghe, nhưng Thượng Quan Tĩnh nói thì luôn luôn đúng sự thật.
Kế hoạch của Bùi Thần Dật đã thành công. Tào Thụy đã trúng kế, Tào Thụy vốn không phải người dễ khinh thường, lúc anh ta định kiểm nghiệm bản tài liệu anh ta cầm thì Tiết DuệUyên công bố thời gian thử nghiệm trò chơi mới của Thịnh Thế, đúng lúc đó thì Thì Nhượng Huyên và Bùi Thần Dật cãi nhau nên đó là lúc căng thẳng nhất.
Bùi Thần Dật tức giận không thể phát tiết nên dồn hết tinh lực vào gameonline, vắt hết óc nghĩ ra cửa ải cho người chơi, vì vậy trò chơi này mới có nhiều quy tắc biến thái như thế, ví như nhiệm vụ vợ chồng gì đó, sau khi nam nữ kết hôn, người chồng mà không lên chơi hai tuần thì khi anh ta chơi, hệ thống sẽ thông báo mấy dòng chữ “Tình yêu đau khổ sánh ngang với Vũ Đại Lang, mũ xanh mơn mởn đội trên đầu, quân vương đi xa không biết ngày về, chớ trách thiếu nữ xinh đẹp vượt tường”, làm cho quan hệ trong game sụp đổ, tình huống biến thái như vậy có rất nhiều.
Vì vậy Thịnh Thế mới tuyên bố gameonline này được mệnh danh là biến thái trong biến thái, mắng rất nhiều người, người chú ý ngày càng nhiều làm người chơi cũng nhiều hơn, nghe nói trong thời gian thử nghiệm đó, dường như cả server bị quá tải, người của bộ phận không thể làm gì hơn ngoài việc làm thêm giờ, cố hết sức mở rộng lượng chứa của server.
Ông chủ Tào Thụy giận tái mặt, gây áp lực với Tào Thụy, muốn anh đưa toàn bộ thông tin trong tài liệu vào trò chơi sắp công khai của họ, kết quả công ty đó phá sản.
Bùi Thần Dật còn thấy như vậy không đủ, vì nó, anh làm người mình yêu nhất bị tổn thương, công ty đó phá sản cũng không làm anh nguôi giận, vì vậy anh lấy trộm IP máy tính của Tào Thụy, lợi dụng IP của Tào Thụy để đăng lên mạng video Tào Thụy ăn cắp tài liệu cơ mật của Thịnh Thế, đăng trên tất cả các diễn đàn.
Tào Thụy tức giận nhưng không dám nói gì, không thể giải thích cho mọi người biết anh ta không hề đăngvideo, chắc chắn còn thảm hại hơn, anh ta bối rối cầu cứu nhà họ Tiết, cũng coi như ông nội Tiết hết lòng quan tâm giúp đỡ mà đưa anh ta đếnAmsterdam ( Thủ đô Hà Lan ).
Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, cũng là lúc người của bộ phận kỹ thuật chuộc lỗi rồi.
Bùi Thần Dật không nói nhiều, muốn từng người trong bộ phận kỹ thuật xin lỗi Thì Nhượng Huyên, có mấy người thà chết không chịu, chương trình bảo bối trong máy tính của những kỹ sư đó mất sạch, dường như mấy kỹ sư coi chương trình như bảo bối đó còn muốn ôm chân Thì Nhượng Huyên, khóc xin cô tha thứ cho họ.
Phòng làm việc của kỹ sư lập trình nghênh đón toàn bộ người của bộ phận kỹ thuật ăn mừng.
Về nhà đúng lúc giờ cao điểm, mà lần này kẹt xe, Bùi Thần Dật và Thì Nhượng Huyên rất vui vẻ.
“Tại sao lại có đoạn video đó?Camera không thể quay được bàn làm việc em mà.” Tâm trạng Thì Nhượng Huyên hơi hưng phấn, việc vừa rồi thỏa mãn hư vinh nho nhỏ của cô, vì mình đã được minh oan nên cô rất vui, thấy những người hiểu lầm xin lỗi cô, cô cũng thấy cảm động vì người đàn ông này lặng lẽ đứng sau lưng cô làm nhiều chuyện như vậy, lại không bao giờ nói ra.
“Lúc anh để tài liệu trên bàn em, thuận tiện gắn thêm một cái cameramini.” Bùi Thần Dật nhìn phía trước, nói qua loa.
“Anh không sợ trước khi anh ta lấy tài liệu sẽ kiểm tra bàn sao?”
Bùi Thần Dật bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn cô, nhất thời Thì Nhượng Huyên cảm thấy ngượng ngùng.
Làm sao có thể kiểm tra? Trộm tài liệu cơ mật cũng làm cho Tào Thụy lo sợ rồi, còn phải bình tĩnh kiểm tra tình hình xung quanh, nếu như anh ta bình tĩnh như vậy thì không bị lừa thê thảm như thế, hơn nữa khi đó cả công ty biết Bùi Thần Dật và Thì Nhượng Huyên yêu nhau, ai lại biến thái nghĩ rằng anh sẽ sắp đặt một camera miniở bàn bạn gái mình.
Vì cô mang thai sao? cô cảm thấy mình trở nên ngu dốt.
“Anh đã chuẩn bị kĩ rồi phải không? Tại sao lúc đầu anh không nói?”
Bùi Thần Dật than thờ, không biết làm sao: “Anh không định lừa em, sau khi mọi chuyện kết thúc anh sẽ để em trút giận. Lời như vậy em muốn anh nói thế nào? Ngay cả anh cũng không dám tin tưởng, sao anh dám vọng tưởng em tin?” Thì Nhượng Huyên không biết nói gì, nhưng rõ ràng anh chính là người đã làm cô bị oan, tại sao cô có thể tha thứ cho anh?
“Vậy anh nói đi, tại sao anh lại tốt với em như vậy?”
Bùi Thần Dật nghiêng đầu nhìn cô lần nữa, anh nhìn cô, mắt như nói tại sao em không hiểu cảm xúc của anh.
Thì Nhượng Huyên tiếp tục giả vờ: “Tại sao? Em không biết chứ sao.”
Bùi Thần Dật nhìn mắt cô đầy sự gian xảo, nhìn cô cố ý không hiểu, đột nhiên anh nhớ tới một đoạn văn, cụ thể như thế nào anh cũng không nhớ, nói chung là con gái đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, con gái xinh đẹp động lòng người đến đâu cũng muốn nghe người yêu ca ngợi, con gái độc lập cũng muốn chính tai mình nghe người yêu nói lời ngon tiếng ngọt.
Anh chưa bao giờ suy nghĩ về ý muốn của phụ nữ, hai lần yêu trước đều là họ dây dưa với anh, căn bản anh không cần tốn nhiều sức, không cần lời ngon tiếng ngọt, anh không hề có khái niệm về nó, hơn nữa tốt với cô chính là tốt với cô, anh nghĩ vậy nên mới đối xử tốt với cô, muốn anh nói cho cô biết tại sao như thế nào đây.
Bùi Thần Dật vẫn tập trung lái xe, không nói gì thêm.
thì Nhược Huyên mỉm cười, bắt chước bộ dáng bình tĩnh của anh, mắt liếc anh rồi từ từ nói: “Ở trước mắt em ngay lập tức biến thành người tốt, cam tâm tình nguyên nghe em sai bảo, hết đánh rồi mắng anh……. chẳng những anh không giận mà còn tiếp tục đối xử tốt với em, có thể nói là rất vui vẻ, anh nói xem, vì sao chứ?”
thì Nhược Huyên cố ý hỏi dồn anh, biết anh không nói ra những dღđ☆L☆qღđ lời âu yếm nên cố ý bắt nạt anh, thật sự cô rất thích nhìn anh khó xử, giả bộ dáng vẻ không nói ra lời nhưng cố tỏ vẻ bình tĩnh, giống như lúc này vậy.
thật sự Bùi Thần Dật không còn gì để nói, thiết lập chương trình nhiều năm như vậy, trong đầu không có tế bào nghệ thuật mà, nhưng chỉ cần trong lĩnh vực đó đàn ông làm được, trong lòng sẽ rất kiêu ngạo, anh cũng không ngoại lệ, cho dù anh giỏi nhịn đến đâu, trong lòng vẫn kiêu ngạo.
Anh cố ý cho cô thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, tiếp tục giả vờ như bình thường, nhưng lời thì Nhược Huyên nói làm anh hoảng sợ, chân giẫm phanh xe không cần thận mạnh hơn, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, , may mà tốc độ xe đã trở lại bình thường, nếu không họ tiêu rồi.
Nhưng bây giờ thì Nhược Huyên là phụ nữ có thai, không chịu nổi một tiếng động nhỏ, đột nhiên cô nhăn mày, vẻ mặt xanh xao nhìn anh, anh cho rằng cô muốn mắng anh, không dám nhìn thẳng cô, nhưng đuôi mắt vẫn liếc nhìn sắc mặt cô khi cô không chú ý, lập tức anh bị sợ đến mức nhanh chóng dừng xe, may đúng lúc kẹt xe nên không thể di chuyển.
Anh căng thẳng hỏi: “Em sao vậy, không khoẻ sao?”
thì Nhược Huyên khốn khổ nói: “Em muốn nôn…….” Vừa dứt lời cô đã nôn.
Bùi Thần Dật ứng phó không kịp, không kịp lấy tui nilon, thì Nhược Huyên kéo lấy áo vest của anh, nôn hết lên quần áo anh.
Bùi Thần Dật không dám động đậy, da đầu run lên: “Em hận như thế vậy sao?”
Trả lời anh là tiếng nôn mửa của thì Nhược Huyên.
Từ hôm đó, thì Nhược Huyên bắt đầu nôn nghén rất nhiều.
Mấy ngày kế tiếp, hầu như thì Nhược Huyên ôm bồn cầu sống qua ngày, nôn dữ dội, sắc mặt tái nhợt, cả người ốm yếu, Bùi Thần Dật đau lòng không dứt, trong lòng quyết định, chờ sau khi đứa bé sinh ra sẽ trừng phạt nó.
thì Nhược Huyên mang thai ba thắng, cân nặng tụt xuống, gầy đến mức giống như gió cũng có thể thổi bay cô, Bùi Thần Dật gấp đến độ học hỏi kinh nghiệm của tất cả mọi người, ngay cả bà quan gia nhà Tiết Duệ Uyên cũng không bỏ qua.
Quản gia nhà họ Tiết là một người có kinh nghiệm, cha Tiết Duệ Uyên dd~đ~lqd và Tiết Duệ Uyên đều do bà một tay nuôi nấng, bà dạy Bùi Thần Dật cách nấu canh gà để tẩm bổ cho cơ thể thì Nhược Huyên.
Bùi Thần Dật bị làm khó, sống hai mươi bảy năm cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nấu cơm lại kiên nhẫn ở trong phòng bếp chịu đựng một lần lại một lần thất bại, nỗ lực hai ngày, dùng gần hết nguyên liệu trong phòng bếp nhà họ Tiết mới nấu được canh gà, nấu xong vội vàng mang về cho thì Nhược Huyên.
Bùi Thần Dật vừa vảo cửa đã thấy thì Nhược Huyên đi ra từ phòng tắm, làn hơi làm cả phòng mù mịt.
Bùi Thần Dật buông gì đó trên tay, vội vàng đỡ lấy cơ thể xiêu vẹo chỉ chực đổ của cô, bế cô lên rồi đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Anh ngồi bên cạnh khẽ vuốt khuôn mặt gầy yếu của cô, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày vẫn chưa biến mắt.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian